Lúc Sở Nhiên từ phòng vệ sinh quay lại, ly rượu trên bàn đã được rót đầy, một thanh niên với mái tóc sặc sỡ đang ngồi đối diện, thấy cô đến thì xoay người điều chỉnh tư thế, bộ dạng muốn tỏ ra lõi đời mà làm chưa tới, trông rất buồn cười.
– Mỹ nữ, uống một mình không có gì vui, tôi mời em một chén tâm sự nhé!
– Em trai, thời điểm này trường cấp ba không phải đã nhập học sao? Nhìn bộ dạng của cậu thì chắc chưa đủ tuổi vào đây. Có cần chị đây gọi bảo vệ tới tâm sự mỏng không? Tiện thể gọi gia đình đến đón cậu về luôn?
– Cô.. Không thích thì thôi, làm chuyện vô vị để làm gì chứ.
Nói xong nhanh chóng bấm nút biến.
Sở Nhiên hừ lạnh, uống hết ly rượu.
– Oắt con miệng còn hôi sữa đã tập tành cưa gái rồi à?
– Thằng nhóc cũng khá đó chứ? Rất phù hợp với khẩu vị trước của em mà.
Sở Nhiên nhìn về phía người phát ra câu nói ấy, trong ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, khuôn mặt Tần Tranh không biểu cảm nhìn cô. Cái gì mà khẩu vị trước kia? Đừng có làm cái kiểu như hiểu biết về cô lắm vậy chứ!
– Mắc mớ gì đến anh chứ, sếp Tần?
– Sợ gặp em trong đồn vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên thôi.
Giọng điệu chế nhạo của Tần Tranh làm cô khó chịu, Sở Nhiên quyết định lấy túi xách đứng dậy.
Cơn choáng váng kéo tới làm cô đứng không vững, vịn cạnh bàn ngồi xuống, lại cảm giác người có chút nóng bèn kéo cổ áo lệch ra một chút.
Chiếc cúc áo chịu không nổi sức kéo căng, “phựt” một tiếng lăn xuống sàn rồi biến mất trong bóng tối. Làn áo ren cùng bầu ngực căng tròn lấp ló làm yết hầu Tần Tranh giật giật, anh mạnh mẽ quay đầu sang chỗ khác.
– Tôi đưa em về.
– Không về! Tôi nóng quá, tôi muốn tắm.. muốn tắm!
Vừa nói cô vừa nắm lấy cổ áo muốn lột ra, Tần Tranh hoảng hồn túm lấy bàn tay cô, Sở Nhiên mất đà ngã vào lòng anh.
Tần Tranh quay sang nhân viên pha chế, muốn mượn một căn phòng cho cô nghỉ tạm. Nhân viên rất hào phóng đưa cho anh chìa khóa căn phòng khách trên tầng thượng.
Tần Tranh vừa ngăn bàn tay tác loạn của Sở Nhiên vừa dìu cô vào thang máy.
Cánh cửa vừa đóng lại, Sở Nhiên đã dán cả người vào người anh, tay không an phận rờ rẫm, mặt chôn vào hõm vai mát rượi của anh để làm dịu đôi chút cái nóng trong người.
Đôi mắt màu hổ phách của anh sẫm lại, nắm chiếc cằm nhấc đầu cô lên nhìn anh.
– Em cứ sờ soạng lung tung thế này, có nghĩ đến hậu quả không?
Sở Nhiên nhìn đôi môi mím lại của anh, đột nhiên có một khát khao dùng môi lưỡi cạy mở nó, ăn ngon một trận. Nghĩ là làm, cô vươn đôi tay câu lấy cổ anh, buông một câu ngắn gọn.
– Mặc kệ!
Vừa nói dứt lời, làn môi đỏ mê người đã áp lên môi anh, chiếc lưỡi đinh hương nhanh chóng miêu tả bờ môi anh tìm kiếm lối vào.
Cơ thể Tần Tranh theo đà phóng tới của cô đâm sầm vào vách tường, lý trí cuối cùng biến mất, anh trở tay đặt cô lên vách thang máy. Ba mặt thang máy đều là gương soi sáng bóng, soi rõ hình ảnh một người đàn ông cuồng nhiệt đè một cô gái ép vào tường kính, trằn trọc hôn cô.
Thang máy “đinh” một tiếng rồi mở ra, Tần Tranh cố dứt mình ra khỏi đôi môi đòi hỏi của cô, bế thốc cô với tư thế đó quẹt thẻ vào phòng..
Sở Nhiên nhớ đến đây thì mặt đã đỏ như gấc rồi, bên tai vang lên tiếng đập cửa, cô vừa thẹn vừa giận gắt lên:
– Chuyện gì? Chờ một chút!
Lúc cô quấn chiếc khăn tắm bước ra thì đã là mười phút sau, Tần Tranh lúc này đã ăn mặc chỉnh tề dựa vào đầu giường hút thuốc, bộ dạng thỏa thuê no đủ có chút chướng mắt.
Sở Nhiên nhíu mày nhìn về chiếc áo sơ mi tàn tạ dưới đất, làm thế nào để mặc ra ngoài là cả một vấn đề.
Điên nhất là tên khốn này đã trồng một rừng dâu tây khắp người cô, từ cổ tới bụng, từ trước ra sau dày đặc. Trong một tháng tới nữa cô cũng đừng hòng mặc đồ hở ngực khoe eo.
Sở Nhiên nghiến răng, mắt lạnh nhìn Tần Tranh. Anh hiểu suy nghĩ của cô, mày nhướng lên, vẻ muốn nói: Em nhớ lại xem ai bắt đầu trước?
Sở Nhiên đương nhiên nhớ tới, căm tức quay mặt đi. Một chiếc áo sơ mi rộng rãi phủ lên đầu cô, mùi hương quen thuộc tự nhiên ập đến làm cô cay mũi. Giọng Tần Tranh lười biếng vang lên.
– Em định xử lý chuyện tối qua thế nào? Nếu em muốn tôi chịu trách nhiệm..
– Không cần!
Anh im lặng nhìn một lúc lâu rồi bật cười cợt nhã:
– Định dùng chiêu “Lạt mềm buộc chặt” sao? Phóng viên Sở, hình như em thích tôi rồi thì phải?
Nói xong, ann nhìn về Sở Nhiên nhướng mày.
Sở Nhiên tiến đến bên cạnh giường, đứng trước mặt anh thong thả cài lại từng chiếc cúc áo, lạnh nhạt trả lời:
– Sếp Tần, đừng kiêu ngạo như vậy. Chị đây chỉ là gặp dịp thì chơi thôi!